Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

Thơ Tình Chùm 892

 

 

Màu Vàng Thủy Chung

Cảm dịch thơ


Xuân Quỳnh: Hoa Cúc

 

Hoa cúc nở dãi dề phượng vĩ

Thu bâng khuâng rên rỉ sầu đông

Cỏ may heo hút cánh đồng

Mưa phùn lất phất dòng sông nhạt nhòa

 

Trúc quân tử ngày qua tháng lại

Vầu thẳng lưng quan ải đường xa

Thông reo linh khí sơn hà

Liễu thanh vực thẳm Hằng Nga thẹn thùng

 

Hoa rực rỡ thủy chung màu sắc

Hương thảo thơm lá chắc nhành dai

Trải bao băng gía trần ai

Trái tim thục nữ thiên thai mộng hồn

 

Em nôn nao bồn chồn trong dạ

Hoa đế vương chế ngự thủy cung

Thuyền tình sóng vỗ chập chùng

Lập loè lửa lựu bập bùng ái ân

 

Gương mặt sáng bao lần ve vuốt

Từng cánh hoa trau chuốt mịn màng

Thướt tha mềm mại dịu dàng

Tình yêu vĩnh cửu xin hoa vàng chẳng quên.

 

*Cẩn bái hương hồn nữ sĩ Xuân Quỳnh nhân ngày 8.3

8.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Ghé Chơi Chị Hằng

Nối tiếp 4 câu thơ của Thi Nguyên nhân ngày 8.3.2017

 

“Bông thì duy nhất một cây.

Gậy thì cũng chỉ một thầy nó thôi..!

Bây giờ tớ cũng già rồi...!

Trèo cao sợ té, dập môi, vỡ đầu...!“

 

Vỡ đầu thì mặc vỡ đầu

Trời cho cơ hội bí bầu ầu ơ

Gió mây chớ có hững hờ

Trai du gối hạc tình mơ suối vàng….

 

Nại Hà sóng nước mênh mang

Canh hồ quên lãng thiếp chàng mới toanh

Kiếp sau một xuất để dành

Vườn thanh ân ái yến anh dập dìu

 

Vào ra hết cảnh đìu hiu

Đêm ba ngày bảy dập dìu phấn rơi

Hằng Nga nhập cuộc lả lơi

Mời lên cung Quảng ghé chơi một lần

 

Ai ơi chớ có lần khân

Mồng ba tháng tám tinh thần nở nang

Hoa cười ngọc thốt đoan trang

Nguyễn Du sống lại thương nàng Kiều Nhi

 

Cà phê Từ Hải nhâm nhi

Cung đàn nửa gánh cười khì một câu

Thúc Sinh qùy lạy đứng hầu

Xót xa Kim Trọng trắng râu bạc đầu.

 

8.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Ngọc Trào Châu Phun

Nối tiếp 5 câu thơ của văn sĩ Chinh Nguyên

 

“Nhìn quanh thấy mấy ông già

Chân đi bước chậm.. tình sa lắng buồn

Rượu vào nỗi nhớ sầu tuôn

Tình gìa thêm mặn lệ luôn ngắn dài...

Thương mình... Thương bạn... tóc phai...“

 

Trâu gìa dai sức dễ ai dám từ

Đồng ta lúa đã chín nhừ

Cỏ non mơn mởn lừ đừ cá bơi

Gặp nhau tay bắt miệng cười

Lão bà chúm chím chơi vơi tuyết hồng

 

Dìu nhau lên nẻo tiên bồng

Ôm cây đàn gảy bống bồng bồng bang

Bao nhiêu câu chuyện thiếp chàng

Lò hương nóng bỏng chảo rang ngô phồng

 

Mặc trời hun hút gió đông

Cung đàn Tư Mã mây rồng thỏa thuê

Văn thơ Lạc Việt đề huề

Thiên sầu vạn cổ tình quê nghĩa làng

 

Mảnh mai rạng liễu đài trang

Tượng xoài mít chín mơ màng cái ong

Tuổi gìa chống gậy lưng cong

Hoa thương tiếc nhụy long đong đoạn trường

 

Tao nhân mặc khách tha phương

Hồn thơ thổn thức quê hương thuở nào

Một thời máu nhuộm chiến bào

Chân trời xa lắc ngọc trào châu phun!

 

9.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Đoạn Trường Tân Thanh

nối tiếp 2 khổ thơ của Thi Nguyên

 

“Xuân Hương nước chẩy dưới cầu.

Kiều nhi thảng thốt tưởng đâu Nại Hà.

Thương thay cái phận đàn bà.

Dập dìu chi lắm cho ra rẻ người.

 

Đã khi văn sỹ nghé chơi

Thì xin một chút giữ lời đoan trang.

Bày chi cảnh Thúc, Kim lang.

Lệ chưa ráo hẳn, xót nàng Kiều nhi...“

 

Yến oanh rên rỉ thầm thì

Thanh mai trúc mã xầm xì thở than

Trần gian sao lắm gian nan

Phong tình cổ lục ứa tràn sử xanh

 

Tro tàn sương khói kinh thành

Phụng cầu Tư Mã cũng đành chịu thôi

Xôn xao hoa bướm núi đồi

Văn Quân cám cảnh nổi trôi sông hồ

 

Nửa đời thục nữ ô hô!

Bích Câu kỳ ngộ điệp hồ trong mơ

Ngẩn ngơ cát sĩ mần thơ

Cung đàn dang dở duyên tơ hững hờ

 

Ao sâu cá lội lờ đờ

Sen vàng bảng làng lờ mờ dáng ai

Thướt tha yểu điệu nét ngài

Xuân Hương thổn thức canh dài Tố Như

 

Bâng khuâng ngồi dậy chần chừ

Sương pha mặt nguyệt ngần ngừ gọi tên

Hỏi rằng có phải Thi Nguyên

Ban ngày thanh khí thuyền quyên má đào

 

Lu Hà níu dải áo bào

Không gian lơ lửng nghẹn ngào sa châu

Giơ tay quờ quặng mái đầu

Hàng hiên lã chã bóng câu vội vàng…!

 

9.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Miền Quê Sỏi Đá

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Gió Lào Cát Trắng

 

Miền sỏi đá trường thành đứng chắn

Quê hương tôi lận đận nắng mưa

Gió Lào rát mặt ngàn xưa

Nôi tre bé bỏng đung đưa mãi hoài

 

Mẹ ru con miệt mài cát trắng

Mặt trời lăn cay đắng bánh xe

Sấu me che trở trưa hè

Hầm trường lán trú đàn ve vẳng hồn

 

Khoai sắn cũng bồn chồn sứ sở

Trái mãng cầu rám vỏ sạm đen

Lũ tràn nắng hạn triền miên

Chó gà quanh quẩn ưu phiền tháng năm

 

Hồ ao hẹp sông nằm ngắn ngủi

Theo chân trâu thui thủi ngậm tăm

Ước mơ trọn mảnh trăng rằm

Vườn xanh trĩu quả con tằm nhả tơ

 

Nắng như thiêu bụi mờ chai sạn

Quản ngại chi phồng cán dao cùn

Cày bừa chân lấm tay bùn

Mò tôm bắt cá mưa phùn ướt thân

 

Khi đi xa bần thần thương nhớ

Nơi sinh ra cháy đỏ làn da

Sớm hôm tần tảo mẹ cha

Gió như quạt lửa ông bà tổ tiên

 

Tôi sẵn lòng thiên nhiên đau đớn

Cả đời mình vật lộn xót xa

Dựng xây bờ cõi sơn hà

Cùng bao thế hệ bóng tà tịch dương

 

Thuyền ra khơi thê lương ngư phủ

Cả làng chài mặt ủ mày chau

Bão giông ngọn sóng bạc đầu

Người không trở lại âu sầu vành tang

 

Vì sự sống phũ phàng số phận

Kiếp phù du tủi hận bao đời

Dù cho rách nát tả tơi

Sương ngõ trúc đất trời lầm than !

 

* Cẩn bái hương hồn nữ sĩ Xuân Quỳnh nhân ngày 8.3.2017

8.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét