Thứ Năm, 14 tháng 10, 2021

Thơ Tình Chùm 897

 

 

Hoài Thương

Thơ tri ân ca sĩ Nguyễn Đông và nhạc sĩ Mai Hoài Thu

 

Hoài vương ca sĩ Nguyễn Đông

Giọt sương bi lụy tang bồng ly tao

Rung cây lã chã ứa trào

Nửa vòng trái đất nghẹn ngào thương em

 

Bao năm trăng gió nương rèm

Ngó về phương ấy nư thèm nhớ ai

Năm canh giấc mộng gọi hoài

Giật mình thổn thức nét ngài bâng khuâng

 

Sao băng thấp thoáng mấy tầng

Đại dương xa cách triều dâng sóng cồn

Bình binh chim hót bồn chồn

Mùi hương cúc trái nụ hôn mặn mà

 

Tha phương cát sĩ Lu Hà

Trần gian xuôi ngược la đà ngao du

Xuân về thấp thoáng Hoài Thu

Cung đàn phổ nhạc điệu ru vẳng hồn

 

Ngàn năm để lại dáng buồn

Thướt yểu điệu hoàng hôn trang đài

Tưởng mình lạc lối thiên thai

Đào nguyên thục nữ hương lài thoảng bay.

 

16.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Vội Vàng Chi Cô Em

Cảm hứng 2 câu thơ của Lương Cẩm Quyên

 

“Vốn thơ dốc cạn hết rồi

Yêu thương phá sản đành thôi giã từ“

Vội vàng chi mít chín dừ

Chim gìa cúc trái lừ đừ cái ong

 

Mím môi lưỡi mác cong cong

Hai bầu ngây ngất chưa xong dồi dào

Bướm hồng mật chảy ngọt ngào

Vườn thanh mát rượi xôn xao tiếng cười

 

Cung vàng tiên nữ lả lơi

Hằng Nga đàn chị ai ơi thế trần

La đà cưỡi ngọn đằng vân

Dập dìu tài tử mỹ nhân hẹn hò

 

Dâu tươi qủa mọng chuyến đò

Chất đầy thuyền ái con cò sang sông

Thơ tuôn dàn dụa yếm hồng

Ngưu Lang Chức Nữ cầu vồng ngẩn ngơ

 

A ha hồn vẫn đầy thơ!

Cửa lòng rộng mở đón chờ ngọc châu

Trái tim nóng bóng trên cầu

Bâng khuâng tư lự mái đầu muối tiêu!

 

17.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Ngủ Đi Anh

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Hát Ru

 

Ngủ đi anh người em yêu dấu

Bình hoa ngoan đã ngủ trên bàn

Ngọn đèn bé nhỏ nồng nàn

Con chim ấm tổ trăng ngàn lặng im

 

Tàu thả neo đắm chìm sương mộng

Biển mơ bờ ngọn sóng thiết tha

Lẻ loi khóm cúc đầu nhà

Bờ ao hiu hắt la đà lá tre

 

Vầng trán cao bộn bề tư lự

Bức tranh tường tình tứ ngắm em

Ngủ đi chân cứng đá mềm

Ngày mai cất bước êm đềm cỏ nhung

 

Ong bướm say chập chùng sông núi

Đóa hoa rừng buồn tủi xót xa

Hững hờ người chẳng hái ta

Cô đơn lạnh lẽo quan hà mù sương

 

Ngủ cho ngon dặm trường thư thả

Vọng giao đài ẻo lả tiếng ca

Vang lên khúc nhạc thái hòa

Phập phồng lồng ngực nhạt nhòa giọt châu!

 

17.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Trời Nóng Qúa

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Hát Ru Chồng Đêm Khó Ngủ

 

Trời nóng qúa anh không ngủ được

Cánh quạt con rưng rức quay tròn

Lặng thinh sông núi nước non

Ngán sao cái nóng héo hon dãi dề

 

Đoàn thương binh trở về te túa

Đánh lộn nhau trước cửa hàng bia

Mồ hôi ướt đẫm đầm đìa

Trán nhăn tư lự hàng ria mép buồn

 

Nghe cơn lũ biển cồn bão tố

Lúa lên đòng đành bỏ vụ mùa

Còn đâu đồi tím sim mua

Ca dao khúc hát chuông chùa ngân nga

 

Ngủ đi anh gương nga lấp ló

Ánh trăng vàng biết tỏ chăng ai?

Người dân Vĩnh Phú đất đai

Đốt bao đồi cọ quăng chài cá tôm

 

Lửa mới tắt sao hôm bừng tỉnh

Dẫn đường đi lỉnh kỉnh sắn khoai

Ăn xin mãi chẳng nguôi ngoai

Màn trời chiếu đất canh dài mù sương

 

Tin người bạn chiến trường xa lắc

Đứa nào loan tin chắc là sai

Thằng com mê ngù kêu hoài

Làm anh giải phóng mệt nhoài ba lô

 

Chơi súng gỉa ô hô gãy báng

Thật buồn cười cái dáng giống anh

Ngủ đi gà gáy sang canh

Tiếng  rao qùa sáng thất thanh còi tàu!

 

16.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Những Sân Ga Đầy Kỷ Niệm

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Thương Về Ngày Trước

 

Có những chuyến tàu, chất đầy kỷ niệm

Sân đình làng in dấu cuộc phân ly

Bàn chân đen chai sạm dưới quân kỳ

Miền biên giới ra đi không hẹn lại

 

Tuổi mười sáu dõi nhìn anh tê tái

Không dám gần e ngại đứng từ xa

Cánh hoa sen ướt đẫm cả ngân hà

Bầy chim én thê lương mùa đông tới

 

Em muốn cuốn chân vào rơm cỏ rối

Nợ ân tình trả mãi vẫn chưa thôi

Bởi con tim vang trống ngực bồi hồi

Mưa rả rích khóc ruồi vàng bọ chó

 

Cùng bè bạn dưới vầng trăng cổ độ

Rừng Trường Sơn heo hút gió mây ngàn

Sọt măng tươi  ướt sũng rét toàn thân

Tay rớm máu gai cào chân nứt nẻ

 

Để hy vọng tương lai hồn thơ trẻ

Cùng với anh xây tổ ấm uyên ương

Nào ngờ đâu thuyền đắm giữa đại dương

Chiều viễn xứ  mưa rơi buồn cố quận

 

Không có lẽ hai đứa mình lận đận

Trót sinh ra để gánh nặng khổ đau

Oằn đôi vai cho tới bạc cả đầu

Biết trách ai xót xa đời sầu tủi

 

Chiều hôm nay sân ga người lủi thủi

Hình ảnh xưa trai tráng gái thuyền quyên

Có còn đâu ngơ ngác luống ưu phiền

Còng lưng thấp nhìn nhau dòng lệ chảy.

 

17.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét